Bạn đang đọc truyện ma online hay trên di động tại wapsite chuotnhat84.xtgem.com! Chúc bạn có những giây phút online vui vẻ Câu chuyện xảy ra tại một ngôi
làng kia có tên là làng Tân Hiệp. Dân làng ở đây sống bằng nghề mổ thịt
và được cha truyền con nối từ đời này sang đời khác, có nhà đến 5-6 đời
liền chuyên làm nghề mổ thịt. Làm nghề này họ cần phải có những con dao
thật bén và nhọn. Mũi dao nhọn dùng để chọc tiết, mũi dao bén để cắt
thịt.
Có nhìn những bà, những cô hàng thịt mới biết đợ bén của
lưỡi dao như thế nào. Con dao đưa tới đâu thịt của con vật bị cắt đứt
ngay đến đó. Chặt xương như chặt bùn. Những người làm nghề mổ thịt
thường là dân xóm chợ, trong xóm này có gia đình ông Giang chuyên làm
nghề mổ thịt, nay đã 5 đời, cha truyền con nối chỉ dùng 1 con dao. Con
dao dùng nhiều nên lưỡi mòn, bản dao thu hẹp lai chỉ còn khoảng 1 phần
tư của con dao lúc mới làm nhưng nó vẫn còn bén vô cùng. Ông Giang nói
ông nội của ông, cha ông và ngay chính ông đều dùng con dao này dể làm
thịt. Nhìn con dao ai cũng biết là bén vô cùng. Ai sơ ý trúng vô nó là
đứt tay ngay. Ông Giang nay đã ngoài năm mươi, con trai ông là Lập nay
cũng tiếp tục nghề mổ lợn. Mỗi ngày ông hạ thịt ít nhất là hai ba con
lợn để cho vợ ông và chi. Lập (vợ của anh Lập) đi bán. Ngoài ra cô Ðinh
là con gái ông cũng đem thịt lợn ra bán ở những chợ gần nhà. Ông Giang
chọc tiết lợn rất tài, chỉ cần một nhát dao là trúng ngay huyệt, máu
chảy ra òng ọc và con lợn cũng mau chết, it' rên la hơn những con lợn bị
mấy ông đồ tể khác chọc tiết sai huyệt. Anh Lập được cha truyền cho,
chọc tiết lợn cũng rất chính xác. Từ ngày ông Giang năm mươi lăm
tuổi ông giao hẳn công việc này cho vợ chồng anh Lập và cô Ðinh. Hai
người đàn bà con gái này lấy tiết cũng taì tình không thua gì ông Giang
và anh Lập. Lần đầu tiên phụ trách công việc lấy tiết, cả chi. Lập và cô
Ðinh đều thấy rợn tay. Ohưng chỉ sau 1 lần cả hai chị em đều thấy lấy
tiết 1 con lợn sống còn dễ hơn mổ xẻ 1 con lợn đã làm lông. Diều lạ lùng
là cả hai người khi cầm tới con dao gia truyền kề vào cổ con lợn đều
cảm thấy như có một sức mạnh vô hình nào điều kiển tay dao của mình thọc
huyết con lợn rất trúng huyệt. Chi Lập nói với chồng: - Lạ lắm
anh à, không cầm tới con dao chọc tiết thì thôi, cầm tới là em chỉ muốn
được "lấy tiết". Cô Ðinh cũng nói: -Em cũng vậy chị ạ! Cầm tới
con dao ấy, được chọc tiết 1 vài con lợn là điều thích thú. Không có
lợn, giá có người cho em "lấy tiết" em cũng lấy, em tưởng tượng con
người lúc ấy cũng chỉ là một con lợn cho em mổ thịt. Con dao như có
thần. Anh Lập nói: -Con dao này từ đơì các cụ truyền lại tới nay
đã có hàng vạn con lợn bị nó lấy tiết, làm lông rôì. -"Chắc là có
thần" ,chi. Lập nói, thần dao chắc ưa máu lợn lắm ! Anh Lập hơi suy
nghĩ, anh nhớ lại câu chuyện Nam Du Huê Quang. Huê Quang có nhiệm vụ trừ
yêu quái lúc đó xuất hiện nhiều ở phương Nam, trong số những yêu quái
có một con yêu do thanh long đao của Quan Vân Trường biến thành. Thanh
Ðao vì đã chém nhiều đầu giặc, thấm máu người biến thành yêu và chỉ
thích ăn thịt người. Còn con dao chọc tiết lợn nhà anh, đã trải qua mấy
đời cha truyền con nối với hàng vạn con lợn bị nó chọc tiết làm lông mổ
thịt, máu lợn phải thấm vào nó, nó cũng có thể thành yêu được như thanh
long đao của Quan Vân Trường vậy. Nhưng nó chỉ dùng để giết lợn nên nó
chỉ thèm máu lợn. Anh Lập nghĩ vậy nhưng không dám nói ra, sợ vợ và em
gái anh không dám dùng con dao và cũng không dám lấy tiết thay anh nữa.
Ngày tháng qua đi, ông Giang qua đời. Cnh Lập thay thế cha trong gia
đình và nghề nghiệp. Gia đình anh tiếp tục mỗ i ngày hạ vài ba con lợn
đ꿠cho bà Giang, chi Lập và cô Ðinh đem di bán. Trong ba ngươì ai cũng có
dao riêng, duy có cô Ðinh là không có dao nên cô dùng luôn con dao chọc
tiết để cắt thịt. Với con dao này thịt cua cô xẻ không bao giờ bị ế, có
lẽ thần dao phù hộ cho cô. Con dao thật bén, cô Ðinh chặt xương cứ bay
bay. Niới bán thịt ai cũng khen cô là chọc tiết lợn hay và pha xẻ lợn
tài. Cô Ðinhh có một ý trung nhân, anh Trần cũng làm nghề đồ tể. Anh
thường tỏ ý phục tài người yêu trong nghề lấy tiết. Anh thường khen: -
Em là con gái mà lấy tiết lợn còn giỏi hơn anh. Cô Ðinh cười nói: -
Nghề cha, nghiệp mẹ mà anh, không giỏi kiếm ăn làm saỏ - Khi lấy
tiết em có ghê tay không? - Nhân sát vật, trời sinh ra con lợn để
cho mình chọc tiết mổ thịt, sao lại ghê taỷ Vả lại nó cũng quen đi. Bây
giờ giá có phải lấy tiết ngươì vì nghề nghiệp em cũng phải làm. - Em
nói nghe phát sợ Trần cười, Ðinh cũng cười theo. Dân làng vẫn sống
bình thường, ai làm nghề nấy. Rồi, một hôm bỗng xảy ra những chuyện lạ
khiến cả làng xôn xaọ Ðêm đó tại nhà một người trong làng, nhà này
có nuôi lợn, nửa đêm bỗng nghe có tiếng lợn kêu như bị chọc tiết. Mọi
người trong nhà chạy ra chuồng lợn xem coi có chuyện gì thì thấy con lợn
tuy vẫn còn nằm trong chuồng nhưng đã bị chọc tiết. Máu còn đang phun
ra ồng ọc. Kẻ gian giết con lợn đã chạy mất. Mọi người bàn tán xôn xao
và thắc mắc rằng tại sao ke gian chỉ thọc tiết con lợn mà lại không đem
nó đi. Chuyện xảy ra ở một nhà, rồi những đêm sau chuyện này lại tái
diễn ở những gia đình khác có nuôi lợn. Những ai trong làng có nuôi lợn
đều để ý đề phòng. Một đêm tại xóm kia cạnh bờ sông, một nhà nuôi lợn
nghe tiếng lợn chạy trong chuồng. Lập tức người trong nhà cùng với ba
bốn người đàn ông lưcj lưỡng tay dao, tay rựa chạy uà ra phía chuồng
lợn. Con lợn vừa bị chọc tiết xong, đang dãy dụa với những tia máu đang
phun ra. Một người ở lại lấy thau hứng tiết và đám người còn lại đốt
duốc đi lùng tên giết lợn. Bỗng một bóng đen thoáng từ phía chuồng lợn
chạy ra phía hàng rào và hướng về phía bờ sông. Mọi người duổi theo, tới
bờ sông không thấy bóng đen đâu nữa. Mẵn đèn đuốc, người ta soi quanh
sục sạo từng bụi rậm đến gốc cây gần bờ sông. Bóng đen không biết biến
đâu mất, người ta chỉ thấy một con dao chọc tiết lợn nằm ngang trên bờ
đê, mũi dao còn dính đầy máu. Nhặt con dao lên một người nói lớn: -
Dao chọc tiết còn đây kẻ gian chắc chỉ quanh quẩn đâu đây không xạ Họ
tiếp tục vác đuốc soi tìm, có người cho là ke gian bị đuổi gấp quá nên
phải vứt dao lặn xuống sông. Cho nên là họ cho người thay phiên nhau
đứng canh bên cạnh bờ sông, nhưng suốt đêm tới sáng họ cũng chẳng thấy
ai dưới sông nhô đầu lên. Mọi người ra về, mang theo con dao chọc tiết
đã nhặt được cùng hội họp ở nhà gia chủ đợi trời sáng hẳn mới đem trình
lý trưởng. Sau khi nhìn kỹ con dao, một người trong xóm vốn cũng làm
nghề mổ lợn nói: - Con dao này chuôi sắt, lưỡi toàn thép, nhất định
phải là con dao của nhà ông Giang. Con dao này sắc lắm, mấy đời cha ông
ông Giang cho tới ông vẫn chỉ có một con dao này. Vợ chồng anh Lập và cô
Ðinh cũng dùng nó để lấy tiết. Ai nấy đều cho là đúng nhưng lại có ý
kiến: - Chẳng lẽ kẻ gian lại là anh Lập? Anh ta ngày nào chẳng làm
thịt hai ba con lợn, hơi đâu di giết lợn của người khác. Ngay sáng
hôm đó, với sự làm chứng của mấy người hàng xóm, gia chủ tới trình lý
trưởng về mọi sự việc xảy ra đêm trước và mang theo con dao tang vật. Họ
tới nơi quá sớm, lý trưởng chưa thức dậy nên họ phả i ngồi chờ nơi sân.
Lý trưởng thấy có người tới trình mới dậy. Gia chủ thuật lại cho lý
trưởng nghe mọi sự việc đã xảy ra. Lý trúó?ng hỏi tới con dao, nhưng lạ
lùng thay, con dao đã biến đâu mất. Mấy người họ nhìn nhau, người nọ
ngờ người kia dấu, nhưng ai dấu đi đâu và dấu lúc nào. Dù mất con dao
nhưng vẫn có người làm chứng. Lý trưởng ra lệnh cho Trương Tuần dẫn tuần
đinh tới khám xét nhà anh Lập. Bọn họ kéo nhau tới nhà anh Lập. Khi tới
nơi họ thấy vợ chồng anh vừa mới làm lông mổ thịt xong ba con lợn, mọi
người đều ngạc nhiên. Vậy ra bóng đen chạy trốn lúc đêm qua không phải
là anh Lập và cũng không phải vợ anh hoặc cô Ðinh. Cả ba người này đều
hầu như không biết gì đến những việc đã xảy ra đêm trước. Vậy kẻ gian là
ai? Anh Lập lấy làm lạ, thấy Trương Tuần dẫn tuần đinh tới nhà mình,
khi được Trương Tuần cho biết lý do anh Lập mới cười bảo: - Mỗi ngày
nhà tôi làm thịt ba con lợn. Cả xóm đều biết, tôi còn đi giết lợn của
nhà người khác làm gì. Con dao chọc tiết lợn của toỵ nó vẫ n đây, và
sáng nay tôi vẫn dùng nó để lấy tiết ba con lợn. Vừa nói anh vừa chỉ
vào ba con lợn đã bị chọc tiết, cạo lông và mổ bụng. Anh lại chìa con
dao ra và nói tiếp: - Con dao chọc tiết của nhà tôi vẫn đây, nếu các
bác nhặt được nó ở bờ sông thì sáng nay lấy dao đâu tôi làm lợn. Trước
sự viện đó, Trương Tuần, gia chủ và cả người làm chứng đều không thể
buộc tội anh Lập được. Hơn nữa, bóng đen họ đuổi theo tới bờ sông thì
biến mất, tất nhiên không phải anh Lập, vì cả gia chủ và những người làm
chứng đều cho rằng kẻ gian giết lợn đã nhả y xuống sông không thấy nổi
lên, chắc hắn đã bị chết đuối. Trương Tuần và mọi người kéo nhau ra về.
Cô Ðinh bảo anh chị: - Ngộ thật ! Nhà mình từ ông cố, ông sơ tới nay
làm nghềmổ lợn, giết lợn để bán mỗi ngày cũng đã mệt, hơi đâu còn đến
chuồng lợn nhà người ta lấy tiết nữạ Chi. Lập đồng ý với em chồng,
còn anh Lập không nói gì hết tiếp tục làm nốt chỗ thịt lợn để còn đem đi
bán. Vừa làm anh vừa trầm ngâm suy nghĩ sự việc hồi sớm này đã xảy ra
tại nhà anh trước khi Trương Tuần đến. Nguyên sáng sớm hôm ấy, cũng
như mọi ngày, vợ chồng anh và cô Ðinh dậy từ lúc gà gáy để làm lợn. Khi
vợ anh tìm tới con dao chọc tiết xưa nay vẫn cài trên vách trong nhà
bếp, chị ta không thấy nó. Chi hỏi chồng có cất đâu không, anh Lập trả
lời anh cất dao làm gì? Chị lại hỏi cô Ðinh chiều hôm trước khi đi làm
về đã cài dao vào chỗ cũ chưa, cô Ðinh cho biết là cô đã cài cẩn thận
vào đó sau khi lau rửa như thường ngày. Ba người đều tìm nhưng họ tìm
hoài cũng không thấy. Brời sáng dần anh Lập định lấy con dao bán thịt
cua vợ để chọc tiết ba con lợn, bỗng anh nhìn lại trên chỗ cái nẹp cài
dao thìcon dao vẫn cài nguyên ở đó. Anh mắng vợ và em đã quắng mắt. Con
dao vẫn nằm nguyên đó mà tìm không ra, tuy chính anh cũng đã không tìm
thấy. Búc đó trời đã sáng rõ, anh phai vội vàng cùng vợ và em vừa dùng
con dao gia truyền vưà dùng hai con dao khác, và ba người cùng lấy tiết,
mỗ i người một con dao, để làm cho kịp có hàng bán. Vừa lúc ba người
làm xong ba con lợn thìTrương Tuần dẫn mọi người tới. Anh Lập tựﮧhĩ có
lẽ vì trời chưa sáng rõ nên cả ba người không trông thấy con dao, nhưng
anh vẫn cho đây là một sự lạ, trước giờchưa từng xảy ra. Phải chăng con
dao đã thành tinh đi giết lợn của ngươì, rồi bị săn đuổi phải biến
nguyên hình ở bờ sông? Và khi ở sân nhà Lý Trưởng thừa lúc mọi người
không để ý nó biến mất và trở về nằm nguyên trong nhà bếp. Anh nghĩ vậy
nhưng không nói cho vợ và em nghe. Ngày hôm đó qua đi....và từ đó trong
làng cứ cách vài ba đêm lại có nhàbị kẻ gian vào chọc tiết lợn ở trong
chuồng. Cả làng Tân Hiệp bàn tán sôi nổi, Lý Trưởng ra lệnh cho Trương
Tuần phai tăng cường canh giờ cẩn mật để cố bắt kẻ gian. Một buổi chiều,
anh Lập cầm con dao nhìn mũi dao nhọn hoắc lại rất sắc, anh lẩm bẩm: -
Dao, có phải mày giết lợn không? Nếu là mày thì mày làm phiền cho nhà
tao lắm... Một hôm, vào buổi chiều, trong lúc ba người đàn bà đi bán
thịt chưa về, anh sửa soạn đồ đạc chuẩn bị đi bắt mấy con lợn đã đặt
mua tại một nhà trong làng để sáng hôm sau làm thịt, bỗng có khách.
Khách là một đạo sĩ la. Ddưa khách vào nhà, sau khi mời trầu nước anh
chưa kịp hỏi khách đến có việc gì thìkhách đã nói trước: - Bần đạo
tu ở núi Bách Kha, nhân đi qua đây thấy khu xóm này có yẻ khí bao trùm.
Ði sâu vào trong xóm bần đạo thấy yẻ khí dầy đặc ở phía này, và nhiều
hơn cả là nhà thí chủ. Có yêu khí tất có yêu quái ẩn náu. Bần đạo muốn
vì dân làng, nhất là vì thiếu chủ trừ con yêu này để nó không quấy rối
và báo hại mọi người. Vậy xin phép thí chủ cho bần đạo đi khắp mọi nơi
trong nhà coi yêu quái ẩn nấp ở đâu, bần đạo sẽ dùng bùa trừ khử. Lời
đạo sĩ khiến anh Lập giật mình. Anh nghĩ ngay tới con dao chọc tiết gia
truyền. Anh nói: - Xin cán ơn thầy, thầy đã có lòng muốn trừ yêu
quái cứu dân, thật là may mắn cho làng chúng tôi lắm. Xin mời thầy xơi
trà dùng nước, nghỉ ngơi một lát rồi tôi sẽ dẫn thày đi khắp nhà. Khi
hai người đang ngồi nói chuyên thì cô Ðinh đã về, và như thường lệ cô
gài con dao chọc tiết vào cái nẹp trong nhà bếp. Anh Lập mời đạo sĩ đi
thăm khắp nhà, và bỗng ông dừng lại chỗ con dao, khịt khịt mũi mấy cái
như đánh được mùi gì khác lạ Ông đưa mắt nhìn quanh rồi nói: - Yêu
quái ẩn nấp nơi dây. Anh Lập nói: - Ðây là nơi thường ngày nhà tôi mổ
lợn nên thầy ngửi thấy mùi máu lợn khô hơi tanh tanh đó. Ðạo sĩ không
nói gì đi thẳng tới cái nẹp nơi cài mấy con dao bán thịt. Ông rút ngay
con dao gia truyền của nhà anh ra nhìn ngắm rất kỹ và ông hỏi: - Con
dao này vẫn dùng để chọc tiết lợn? Anh Lập gật đầu, ông không nói
gì thêm cùng anh Lập trở lại nhà nơi tiếp khách. Tới đây ông bả o anh
Lập: - Con dao chọc tiết của thí chủ đã thành tinh, không nên dùng
nữa. Con dao này được truyền từ ông tổ chúng tôi tới nay đã được sáu
đời, chúng tôi không thấy gì khác. Bề ngoài không thấy gì khác nhưng nó
đã là yêu tinh, thí chủ nên bỏ đi. Nếu thí chủ bằng lòng bần đạo sẽ yểm
bùa nó rồi thí chủ đem vứt nó xuố ng sông hoặc chôn sâu dưới dất, ngăn
không cho nó giở phép yêu ra được. - Con dao này là của gia truyền
từ cụ tổ, chúng tôi không dám vứt nó đi, e có tội với tổ tiên. Ðạo
sĩ có vẻ suy nghĩ 1 chút rồi nói: - Nếu thí chủ không muốn vứt đi
thìđể bần đạo yểm bùa rồi thí chủ cất nó vào một chiếc hộp hoặc chiếc vỏ
dao, đừng dùng đến nó nữạ Anh Lập có vẻ ngần ngại. Biết ý anh, đạo
sĩ nói: - Bần đạo biết thí chủ không muốn cất bỏ nó sợ phật ý vong
hồn các vị tiền nhân. Thôi cũng đự念7907;c, vì giờ đây nếu con dao yêu
tinh có hoành hành thì nó cũng chỉ giết hại lợn của người ta thôi, thí
chủ phải để ý đừng để máu người giây vào nó. Biết mùi máu người nó se
giết người. Anh Lập hứa vâng theo lời đạo sĩ. Trước khi giã từ đạo
sĩ trao cho anh một lá bùa và dặn rằng: - Khi nào lỡ có máu người
giây vào con dao, hoặc thấy con dao trở nên nguy hiểm, hại tới mạng
người thì thí chủ dùng ngay lá bùa này quấn vào chuôi dao, lấy chỉ ngũ
sắc buộc lại cất vào một nơi, yêu tinh sẽ không làm hại được ai nữa. Anh
Lập nhận lá bùa và tiễ n đạo sĩ ra cổng. Anh cất lá bùa vào ống hương
trên bàn thờ, rồi anh cũng không để ý gì đến những lời của đạo sĩ đã căn
dặn. Thời gian trôi qua, thỉnh thoảng trong làng vẫn có những con
lợn đêm hôm bị kẻ gian tới chọc tiết. Dần dà người ta quen đi, nhà nào
có lợn bị giết, ngày hôm sau đem bán thịt và lòng cũng chẳng thiệt hại
bao nhiêu chỉ mất có ít tiết. Anh Lập vẫn dùng con dao gia truyền để làm
lợn và cô Ðinh ngày ngày vẫn mang theo dao đi chợ để cắt thịt, chặt
xương bán cho khách hàng. Trong một buổi chợ có một bà khách mua một
mớ xương, mua xong bà mượn dao của cô Ðinh để chặt nhỏ những miếng
xương lớn. Chiều khách cô cho mượn dao nhưng không ngờ bà khách loay
hoay thế nào để lưỡi dao làm đứt tay chảy máu, máu ra khá nhiều loang
khắp lưỡi dao. Người ta phải lấy vải buộc ngón tay cho bà. Việc này xảy
ra cô Ðinh cũng quên đi và cũng chẳng ai chú ý tới, dùng dao sắc đứt tay
là chuyện thường. Vài đêm sau ở xã Ngư Ðại có chuyện lạ ! Có người
đang ngủ tại nhà, bỗng nhiên bị chọc tiết như lợn, tiết ồng ộc chả y ra
và chết ngay trên giường. Mạng người là quan trọng, Lý Trưởng phải bẩm
quan, quan đã phái lục sựới khám nghiệm điều tra. Cả làng xôn xao về vụ
án mạng này. Anh Lập sực nhớ tới lời đạo sĩ căn dặn, nhưng anh còn hồ
nghi không biết có phải chính con dao là thủ phạm vụ chọc tiết người
chăng?? Một vụ án mạng thứ hai lại xảy ra khi vụ thứ nhất còn đang
trong vòng điều tra. Nạn nhân thứ hai này cũng bị chọc tiết như nạn nhân
thứ nhất. Mũi dao đâm chính xác khiến kẻ bị giết không kịp kêu. Lý
Trưởng, Trương Tuần lại bận rộn, Quan trên lần này phái Chánh Tổng Bất
Phí về tận nơi để điều tra. Nnh Lập nghĩ tới lời đạo sĩ nói con dao chỉ
có thể giết người khi lưỡi dao bị dính máu người. Máu ai đã dính vào
lưỡi daỏ Vợ chồng anh cũng như cô em gái có ai dám giết người mà bảo
lưỡi dao đã nhuốm máu người. Mnh Lập hỏi cô Ðinh, anh ngỡ cô em đã gây
lộn với ai rồi dùng dao đâm người ta chăng? Nếu điều này xảy ra việc
phải ầm làng lên chứ đâu thể nào. Hay là kẻ bị đâm chỉ bị thương nhẹ rồi
do sự àn hòa mà mọi sự an thỏạ Thôi chắc là con dao đã bị dính máu
người. Anh phải dùng ngay lá bùa của đạo sĩ đã yểm con dao nếu không yêu
tinh còn sát hại nhiều người nữa. Vẻ lo lắng của anh Lập làm cô em
ngạc nhiên. Vừa ngay lúc ấy vị hôn phu của cô tới thăm cô. Bằng một
giọng thương mến cô trách anh sao lâu quá mới tới thăm cô. Bnh ta trả
lời mắc bận, cô Ðinh vừa cười vừa nói đùa: - Anh mà lạng chạng với
cô nào đừng trách em sẽ cho con dao này lấy tiết anh. Cô Ðinh thuận
tay lấy con dao ở rổ ra chĩa vào người yêu để dọa đùa. Nào ngờ một sức
mạnh vô hình đã đẩy tay cô đưa thẳng mũi dao vào cổ anh Trần. Thấy
tay cô Ðinh dưa thẳng mũi dao vềphía cổ họng mình, anh Trần ngửa người
để tránh. Và lúc ấy cô Ðinh cũng cố ghìm tay mình lại, giữ không cho con
dao có thể đâm tới người yêu. Một bên cố tránh, một bên cố ghìm dao lại
vậy màmũi dao vẫn cứ đâm tới anh Trần. May là chỉ sượt qua vai làm rách
áo và máu chảy chan hòa. Cô Ðinh vứt vội con dao xuống đỡ lấy anh
Trần, lấy thuốc lào rịn vào vết thương cho anh để cầm máu. Anh Lập đã
chứng kiến sự việc từ đầu tới cuới, anh mắng cô Ðinh sao lại có lối đùa
chết người như thế. Cô Ðinh mếu máo khóc nói cô chỉ đưa con dao ra
để đùa voi anh Trần. Không hiểu sao con dao như cứ tự động tiến tới muốn
đâm vào cổ họng anh Trần. Cô phải hết sức cố gắng ghìm lại, nên mũi dao
chỉ đâm sướt qua vai người yêu mà thôi. Nghe cô em nói, nghĩ tới
mọi vu án mang da xay ra, anh Lập đi tìm lá bùa mà trước đây đạo sĩ đã
tặng, anh cất nơi ống hương. Nhưng khi lấy được ra, anh kêu cô em đưa
cho mình con dao thì con dao đã biến đâu mất.Rõ ràng cô Ðinh vừa vứt con
dao xuống đất, cả anh Lập và anh Trần đều trong thấy, giờ đây nó biến
đi dâu nhanh vậy. Anh Lập nhớ lại chuyện bọn Trương Tuần kể cho anh
nghe, con dao để ở sân nhà Lý Trưởng cũng đã tự nhiên biến mất. Không
tìm thấy con dao anh lai cất bùa dị Con dao biến mất hẳn không tìm
thấy nữa, cô Ðinh đi chợ bán thịt phải mua dao khác, và gia đình anh Lập
cũng phải dùng con dao khác để lấy tiết mỗi buổi sáng khi giết lợn đi
bán. Nếu con dao chỉ biến mất, câu chuyện đã được kết thúc nơi đây.
Nhưng nó biến đi để đêm nào trong làng Doi hoặc các làng lân cận cũng có
những vụ kẻ gian tới chọc tiết lợn trong chuồng và cứ dăm ba ngày lại
xảy ra một vụ chọc tiết người, không sao tìm ra được thủ phạm. Các
nhà chức trách làng xã, hàng tổng, hàng huyện đều xôn xao vì quá nhiều
vụ án mạng. Mọi vụ giết người, giết lợn này chỉ chấm dứt vào một
buổi trưa, trời đang nắng bỗng nổi cơn dông, mưa đổ xuống, rồi một tiếng
sét lớn đánh gãy đôi một cây đềcổ thu được trồng trên con Ðường giữa
làng Doi và làng Gộị Những người đi đến xem sét đánh nói rằng, cây
đề gãy gục xuống và có máu chảy ra, người ta lại nhặt được ngay dưới gốc
cây một con dao chọc tiết lợn chuôi rất sắc. Anh Lập từ khi con dao
biến mất và luôn luôn có những án mạng xảy ra, anh rất hối hận vì đã
không nghe lời đạo sĩ yểm bùa và cất con dao đi. Nay được tin sét dánh
cây đềvà dưới gốc cây có con dao anh mới yên tâm, không lo lắng những vụ
án mạng khác xảy ra nữạ Người ta nói rằng sau này anh Lập cố tìm
chuộc lại con dao, yểm bùa cất vào rương để làm kỷ niệm gia truyền